Mỗi sáng, cô bước lên chuyến tàu điện quen thuộc, chen chúc trong dòng người đông đúc. Và như mọi ngày, gã đàn ông đó – kẻ mà cô vừa khinh ghét vừa quen thuộc – lại xuất hiện. Một gã si tình bệnh hoạn. Cô đã luôn cố gắng chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần nhẫn nhịn, mọi chuyện rồi sẽ qua. Nhưng hôm đó, mọi thứ đã khác. Bàn tay hắn mạnh bạo xâm chiếm, ve vuốt cặp nhũ hoa căng tròn của cô, từng ngón tay điêu luyện trêu chọc những điểm nhạy cảm. Hắn chậm rãi lướt tay trên cặp mông cô, vuốt ve, nắn bóp đầy nhục cảm. Mỗi cử động đều như được tính toán, vừa táo tợn vừa đầy cám dỗ. Cô cảm nhận được cơ thể mình phản bội. Một cảm giác ẩm ướt, nóng bỏng lan tỏa nơi sâu kín, không thể kìm nén. Cô không còn muốn chống cự nữa. Thèm muốn đã chiến thắng. Cô – một nhà giáo với lòng tự trọng, một người đã đính hôn – giờ đây chẳng còn bận tâm đến những giá trị ấy. Tất cả đều trở nên vô nghĩa. Cô chỉ muốn hắn, kẻ si tình đáng khinh ấy, kéo cô xuống vực sâu của khoái lạc. Cô khao khát hắn khơi dậy những bản năng nguyên thủy nhất trong cô. Và hôm nay, như mọi ngày, cô lại bước lên chuyến tàu ấy, quên đi tất cả, chỉ để đắm mình trong chuyến “tàu điện khoái lạc” đầy cám dỗ.

Cô giáo bị quấy rối trên chuyến tàu điện nhưng cô luôn chịu đựng… vì sướng